Kể về một lần trót xem nhật kí của bạn
Kể về một lượt trót xem trộm nhật kí của người tiêu dùng năm 2021
Bài văn nói về một lượt trót coi trộm nhật kí của người sử dụng gồm dàn ý chi tiết, 4 bài bác văn phân tích mẫu được tuyển lựa chọn từ các bài văn so sánh đạt điểm trên cao của học viên trên toàn nước giúp bạn đạt điểm trên cao trong bài xích kiểm tra, bài bác thi môn Ngữ văn 9.
Bạn đang xem: Kể về một lần trót xem nhật kí của bạn

Đề bài: đề cập về một lượt trót coi trộm nhật kí của bạn.
A/ Dàn ý cụ thể
1. Mở bài
- trình làng câu chuyện: lần mình xem trộm nhật kí của bạn. (Một giữa những kỉ niệm làm em lưu giữ mãi và luôn thấy ăn năn về nó đó là lần em coi trộm nhật kí của bạn em).
- cảm xúc của bản thân hiện tại tại
2. Thân bài
a. Nguyên nhân, yếu tố hoàn cảnh xảy ra câu chuyện
- nguyên nhân nào khiến cho em coi trộm nhật kí của bạn: vô tình nhìn thấy hay cụ ý lấy nhằm đọc?
- chổ chính giữa trạng, cách biểu hiện của em cơ hội đó ra sao?: vui mừng, hồi hộp, tò mò, lo lắng,…?
- bạn em dịp đó đang làm những gì chủ quan để em thấy cuốn nhật kí?
- bối cảnh xung quanh vậy nào? (lớp học, trong nhà bạn hay ở đâu?).
b. Kể lại tình tiết câu chuyện
- Em bước đầu xem cuốn nhật kí đó với chổ chính giữa trạng cố nào?
- vào cuốn nhật kí ghi gần như nội dung gì? Phần nào của cuốn nhật kí khiến cho em ấn tượng nhất cùng để lại nhiều suy bốn cho em nhất?
- thái độ của em sau thời điểm đọc cuốn nhật kí kia ra sao?
- bạn em lúc biết em hiểu trộm cuốn nhật kí ấy đã bao gồm thái độ và hành vi như thay nào? thể hiện thái độ và hành vi đó có tác dụng em cảm xúc ra sao?
c. Kết quả, bài học
- việc đọc trộm nhật kí của công ty có kết quả thế nào?
- Em rút ra bài học gì sau lần đó?
3. Kết bài
- tổng quan lại câu chữ câu chuyện.
- Rút ra bài học cho bạn dạng thân
B/ Sơ đồ tứ duy

C/ bài bác văn mẫu
Kể về một đợt trót xem trộm nhật kí của người sử dụng – chủng loại 1
Năm cuối cấp, mọi tín đồ truyền tay nhau số đông quyển nhật kí, giữ bút, tôi biết đó là mọi kỉ niệm, là sợi dây gắn thêm bó và kết nối bạn bè sau khi ra trường. Tôi vẫn lưu giữ mãi về kỉ niệm trót xem nhật kí của cô bạn thân, mẩu truyện dù không to tát gì dẫu vậy đó là một trong bài học đáng quý về tình bạn.
Tôi với Thảo học cùng lớp và đùa thân với nhau trong cả từ khi lên cấp hai, Thảo ngồi bàn bên trên bàn của tôi. Một hôm trong tiếng ra đùa tôi thấy Thảo ngồi cặm cụi viết gì đấy ra vẻ che đậy rất túng mật, tôi hay tò mò và hiếu kỳ nhưng lại không muốn hỏi Thảo. Chờ lúc Thảo chạy ra bên ngoài tôi lén nhổm lên thế quyển sổ bên trên bàn và giở ra xem, té ra là Thảo đã viết nhật kí. Tôi vô tư lật từng trang đọc nhưng không nghĩ tới sự việc làm đó của bản thân đã phạm luật quyền riêng rẽ tư cá nhân của tín đồ khác, chính vì như vậy mà Thảo đã cực kỳ giận tôi. Thảo bước vào lớp thấy được tôi nạm trên tay cuốn sổ vẫn mở, liền lấy lại rồi cho vào cặp, tôi nhận biết chưa lúc nào Thảo hững hờ và tức giận mang lại thế. Ngay trong khi đó tôi cũng không đủ can đảm mở lời xin lỗi, cửa hàng chúng tôi không nói chuyện với nhau cả mấy ngày sau vì Thảo cứ kiêng mặt với không muốn gặp gỡ tôi. Rồi một hôm xe Thảo bị hỏng, shop chúng tôi đi thuộc nhau, tôi xin lỗi Thảo về chuyện hiểu trộm nhật kí, tôi tưởng cậu ấy vẫn giận tuy vậy không, cậu ấy mỉm cười tủm tỉm và nói “tớ chỉ giả vờ giận coi cậu phản bội ứng thế nào thôi, nào ngờ cậu tưởng thật”. Cố là nhì đứa phá lên cười, và khi ấy tôi đang biết người bạn của tôi thực sự vô cùng tốt, sẽ không còn chấp nhặt vày những chuyện bé dại mà giận tôi.
Ai cũng có thể có bạn bè, nếu còn muốn có một fan bạn xuất sắc trước tiên chính mình đề nghị là người các bạn tốt, tình bạn đặc biệt quan trọng nhất đó là sự chân thành, tất cả trao đi chân thành mới được nhận lại chân thành. Và cũng tự lần kia tôi sẽ rút ra được bài học cho bản thân mình. Bao gồm chuyện không nên biết sẽ giỏi hơn, hiếu kỳ quá cũng không hẳn là điều tốt. Hầu như gì là riêng tư của tín đồ khác, họ không muốn tâm sự với mình thì chắc hẳn rằng đó là điều mà họ muốn giữ sinh hoạt trong lòng.
Trong cuộc sống thường ngày không tất cả ai là không một lần mắc không đúng lầm. Với 1 phút nông nổi, hiếu kì của loại tuổi 14 nhưng tôi đã làm người các bạn mà tôi yêu mến nhất phải buồn chỉ vì một quyển nhật kí.
Mùa hè - mùa của tuổi học trò bước đầu bằng giờ đồng hồ vĩ cầm của những nhạc công ve. Cây phượng nở hoa đỏ rực như 1 cây mộc nhĩ khổng lồ. Tôi chạy sang bên Ngọc anh bạn thân tự hồi còn bé xíu tí tẹo để hotline nó cùng đi chơi. Vừa lao vào cổng tôi call to:
- Ngọc ơi! này đi chơi đi! khiếp gì mà lại nghỉ hè rồi cứ ở nhà suốt thế?
Mẹ Ngọc từ trong nhà đi ra nở một niềm vui và nói với giọng trêu đùa tôi:
- dòng con bé bỏng này lúc nào cũng nhanh nhảu. Ngọc đi cài đặt cho cô mớ rau củ rồi con cháu lên chống đợi bạn chút xíu nhé.
Tôi vâng dạ chạy lên phòng Ngọc. Phòng nó lúc nào cũng sạch sẽ, nhỏ gọn không như phòng tôi. Tính tôi hay tò mò cứ bắt buộc ngắm nghía, để ý xem tất cả gì tốt ho không. Bất chợt tôi thấy trên kệ sách của Ngọc tất cả quyển gì color hồng được đậy lấp vày những cuốn sách giáo khoa. Tôi lấy quyển sổ kín đáo đó ra và kinh ngạc khi biết đây là quyển nhật kí. Ngọc vốn là đứa trầm lặng, ít nói nhưng lại chuyện gì của nó tôi cũng biết. Nhưng mà sao chuyện này nó không nói với mình. Tôi cũng biết gọi trộm nhật kí là tránh việc nhưng.... Mà lại tôi rát hiếu kỳ không biết nó bao gồm nói gì tôi không. Mở trang đầu ra output với cái chữ nắn nót của Ngọc
Ngày… tháng:
bây giờ mình thấy ko vui vị Huyền giận vô cớ, không nghe mình giải thích lí bởi vì nữa. Mình mong lần sau các bạn ý sẽ bình tĩnh hơn
Đọc cho đây tôi cảm xúc mặt mình nóng ran, nạm mà nó chẳng báo giờ nói trước khía cạnh mình nhưng mà chỉ nói sau lưng mình thôi ư? Tôi giở lịch sự trang tiếp theo
Ngày...tháng:
Huyền thực thụ là bạn vui tính, lúc nào cũng quan tâm hầu hết người. Ai ai cũng quý bạn ấy. Mình ghen tuông tị với các bạn ấy quá
À hiện nay bạn ý còn biết nói xuất sắc với tôi cơ à, nắm mà chả bao giờ nó chịu khen tôi một câu - tôi suy nghĩ trong đầu với tương đối nhiều ý nghĩ cùng quên đi hành vi của mình
Cánh cửa phòng xuất hiện thêm Ngọc đi vào hốt hoảng thấy lúc tôi đọc phần đông gì kín đáo mà chúng ta ý sẽ dấu kín. Ngọc giằng vội quyển nhật kí, òa khóc nói cùng với tôi;
- tại sao cậu lại hiểu trộm nhật kí của tớ?
Tôi vô cùng xấu hổ dẫu vậy vẫn nuốm cãi:
- Tớ… tớ chỉ phát âm xem cậu nói gì về tớ thôi... Ngờ đâu cậu cũng nói xấu tớ. Cậu gồm coi tớ là các bạn không?
Ngọc vẫn khóc mức lên:
- Tớ cũng... Muốn... Mong muốn nói cùng với cậu tuy vậy cậu không chịu nghe tớ nói đâu. Đấy chỉ cần tớ suy xét thế thôi chứ tớ không tồn tại ý nói xấu cậu
Bây giời tôi mới nhớ cứ mỗi lần Ngọc lí giải tôi thì tôi rất nhiều cáu gắt chỉ vì giữ sĩ diện cho doanh nghiệp mà quên đi trung tâm trạng của Ngọc. Tôi cảm giác rất hối hận hận cùng ôm chầm mang Ngọc nói trong nước mặt;
- Tớ xin lỗi cậu. Tớ sai rồi. Tha lỗi cho tớ nha Ngọc. Ngọc lau vội vàng nước mắt, gật đầu. Rồi 2 đứa lại quan sát nhau cười.
Qua câu chuyện của bản thân mình tôi new biết hiểu nhật kí của chúng ta là đã vi phạm luật quyền riêng tư khiến cho tôi ăn năn hận đến tận bây giờ. Cơ mà cũng nhờ vào lần tình cờ này mà tình bạn giữa tôi cùng Ngọc ngày càng hiểu nhau hơn, thi công tình các bạn trên lâu đài của sự tin tưởng.

Kể về một lượt trót xem trộm nhật kí của công ty – chủng loại 2
Khi con bạn ta trưởng thành, có một số thứ quên đi, có một số thứ bọn họ giữ lại nhằm trận trọng và mỉm mỉm cười khi nhớ về. Nhưng với em, nghỉ ngơi trong kí ức này, có một điều lúc nhớ lại em thấy trinh nữ với phiên bản thân mình cùng với bạn ấy. Đó là lần em sẽ trót xem trộm nhật kí của Lan Anh, cô bạn bè suốt 4 năm học tập trung học cùng em. Đó là lẫn “lỡ dại” khiến em vẫn nạp năng lượng năn cho đến tận hôm nay.
Em cùng Lan Anh học thông thường lớp, ngồi cùng bàn, đi học cùng nhau, bao gồm việc gì rồi cũng cùng nhau làm. Các bạn trong lớp vẫn bảo bọn chúng em là hai bạn cùng tiến. Hồ hết thứ cứ trôi qua bình lặng, chúng em hàng ngày đến trường, vui chơi, học tập tập. Hầu hết lúc nhàn hạ đạp xe pháo qua nhà nhau chơi, nhiều khi còn rủ nhau hái trộm xoài của chưng hàng xóm bên em. Có tương đối nhiều điều khiến em nhớ lại cùng mỉm cười bởi nó thiệt tuyệt. Tuy nhiên chỉ độc nhất một lần ấy, một lần khiến em đỏ mặt, hổ ngươi và băn khoăn phải đậy mặt đi đâu. Đó là vào đầu năm lớp 8, cũng đã 2 năm trôi qua nhưng lại hành vi không nên ấy của em vẫn còn đấy đọng lại trong kí ức. Lan Anh bao gồm quyển sổ nhật kí xinh xắn, gray clolor chàm khôn cùng ấn tượng. Chúng em đầy đủ biết người nào cũng có sổ nhật kí nhưng không có ai được phép xem nhật kí của nhau. Mặc dù là bạn thân thì cũng không được xem. Bởi ai ai cũng có những chuyện riêng biệt tư, chuyện không kể ra được cùng các bạn bè, cùng nhật kí chính là người chúng ta tâm tình của bạn dạng thân.
Vậy mà hôm đó em đang không kiềm chế được sự tò mò của bản thân mình, trót coi trộm nhật kí của Lan Anh. Hôm kia vào tiết thể dục, em bị đau bụng bắt buộc không ra sân tập. 1 mình ngồi vào phòng ko biết làm cái gi nên em đã không cưỡng lại sự tò mò của bạn dạng thân mình. Em thấy cuốn nhật kí của Lan Anh đặt ngay bên trên bàn, em cũng không định coi nhật kí của chúng ta ấy nhưng thiếu hiểu biết sao em lại thao tác làm việc đáng trách như vậy. Em run run nhìn ra cửa sổ xem có ai không rồi mở ra, lật từng trang, từng trang đến nỗi không đủ can đảm đọc, chỉ lật như thế thôi. Hành động đó của em như một kẻ trộm sợ bạn khác bắt gặp được. Dẫu vậy mà cũng đúng thôi, em không khác gì một kẻ trộm vẫn xem trộm suy nghĩ của người khác nhưng mà không được mang lại phép. Tuy nhiên em không đọc được gì, dẫu vậy em đã và đang cảm thấy bản thân mình cấm kị những việc như thế này. Em sẽ rất ân hận hận sau khi mới chỉ lật dở nhật kí của Lan Anh. Có lẽ Lan Anh nếu như biết vấn đề này cậu ấy sẽ khá buồn và thuyệt vọng về tôi lắm.
Xem thêm: Hot Girl Mẫn Tiên Là Ai Người Yêu Mới, Mẫn Tiên Và Bạn Trai Chủ Tịch Đã Đường Ai Nấy Đi
Chỉ một lần duy nhất từ thời điểm năm lớp 8, vấn đề xem trộm nhật kí của một người bạn bè mà đến đến hiện nay em không dám lặp lại việc đó thêm lần như thế nào nữa. Do rằng những lần nhớ lại hành vi đó em lại thấy bạn dạng thân mình ko tốt. Nếu như cứ coi trộm nhật kí của người khác chẳng khác gì em là một trong những kẻ cắp, nhưng mà kẻ cắp thì là người xấu cùng không được ai thương yêu nữa. Và cũng từ lần kia em sẽ rút ra được bài học cho bản thân mình. Có những chuyện tránh việc biết sẽ xuất sắc hơn, tò mò và hiếu kỳ quá cũng chưa phải là điều tốt. Số đông gì là riêng bốn của bạn khác, họ không thích tâm sự với mình thì chắc hẳn rằng đó là điều mà họ muốn giữ ngơi nghỉ trong lòng.
Kể về một đợt trót coi trộm nhật kí của khách hàng – chủng loại 3
Mỗi người đều phải sở hữu những kín riêng mà không người nào được xâm phạm, kia là câu nói mà tôi luôn luôn tự nhủ mỗi khi máu hiếu kỳ nổi lên trong người tôi cũng là bài học nhớ đời có tác dụng tôi suýt tiến công mất tình các bạn vì trót tò mò xem trộm nhật ký của bạn. Trong phòng kí ức của tôi, chắc chắn tôi đã quên đi những thứ, dẫu vậy tôi đã không khi nào quên được một lượt tôi trót coi nhật kí của Nga. Nga là cô bạn bè của tôi từ bỏ hồi còn bé bỏng nên tôi khôn cùng hiểu tính Nga. Vừa dễ mến vừa khoan dung, rộng lượng lại còn khôn xiết được lòng các bạn trong lớp.
Trong một trong những buổi sáng nhà nhật rất đẹp trời, tung tăng bên trên vỉa hè vừa đi vừa hát bên trên tay vậy mấy quyển sách nhưng mà tôi bắt đầu vừa cài đặt định mang sang mang đến Nga thuộc đọc vì sở dĩ hai đứa có cùng sở thích. Như thường xuyên lệ tôi biết chắc lúc này ba bà bầu Nga không có nhà đề nghị vừa bước vào cổng, tôi vừa mỉm cười vừa quan sát quanh vừa kêu to:
- ghẹ ơi! Mình đến rồi!
Lép là chiếc biệt danh rất gần gũi mà tôi vẫn hotline Nga thường xuyên ngày. Từ bỏ sau nhà, tiếng dép lạch cạch thuộc với giọng nói của Nga vang lên:
- Ừ! Tớ đây! vào trong nhà đi chờ tớ một lát, đã rửa bát!
Tôi chạy ào lại phòng Nga, nằm lâu năm trên cái giường đầy gấu bông của chúng ta ấy. Đưa mắt nhìn quanh một lượt tôi nhảy dậy, lại góc học hành của Nga. Là bạn rất thân nên công ty chúng tôi thích xem sách như nhau, duy nhất là truyện tranh. Kệ sách của Nga đủ các loại mang lại nỗi đầy kín đáo cả. Tôi vẫn lựa cho bạn một quyển sách vừa ý nhưng sao quanh đi quẩn quanh lại kiếm tìm chẳng thấy. Đang loay hoay thì tôi thấy một khe hở nhỏ cạnh kệ sách, vốn dĩ bản tính hay tò mò và hiếu kỳ nên tôi bèn thò tay vào lấy ra xem thử. Thì đúc kết được một cuốn sổ. Từ bây giờ mắt tôi bỗng sáng bừng lên khi thấy một cuốn sổ được trang trí khôn cùng đẹp mắt, xinh xắn với trông thật dễ dàng thương. Trên mặt cuốn sổ còn được ghi dòng chữ "Những dòng tâm sự của tôi". Ôi không đấy là nhật kí của Nga. Tôi nghĩ về thầm cùng định nhằm vào địa điểm cũ, tuy vậy sao lại cứ ngập ngừng, tôi…hình như tôi ao ước biết thêm về Nga…tôi ao ước biết xem Nga ghi phần lớn gì? Tôi không kìm nén được 2 tay mình và đã mở nó ra. Tôi biết hành vi như nuốm này là đã xâm phạm đời tư cá nhân của Nga tuy vậy sao tôi lại không kìm được đôi mắt mình, ko kìm được sự tò mò của phiên bản thân. "Trời ơi! Lẽ nào cuộc sống của Nga là như vậy?". Tự dưng tôi giật bắn mình, Nga sẽ đứng tức thì trước phương diện tôi, Nga hét lên:
- Bạn… bạn thật là quá đáng!
Thời gian ngay từ bây giờ đây vào tưởng tượng của tôi cứ như nó đã tạm ngừng… chấm dứt lại nhằm đếm từng nhịp tim, tương đối thở của cả hai. Hốt nhiên đâu đó, một cơn gió nháng qua nhè vơi từ khung hành lang cửa số kế mặt làm tóc tôi bay, gió như đang muốn xoa vơi đi loại không khí stress lúc này. Gần như vật như cũng đã đứng yên, ngay lúc này tôi cảm giác được nhịp đập trái tim của Nga dường như nó cũng đang giận dữ. Tay tôi run gắng cập, cuốn nhật kí như nặng hơn rơi bộp xuống khu đất vì 2 tay của tôi không thể một chút công sức nào nữa, tôi đứng trân trân, bất động, không nói được lời nào. Ánh đôi mắt Nga lúc này sáng bừng lên quan sát thoáng qua rất có thể cảm nhận ra đó là một ánh nhìn tức giận tuy nhiên tôi chú ý kĩ và thấy được ẩn chứa bên phía trong là sự yếu đuối đuối. Ánh đôi mắt như đang mong khóc, nó cứ rưng rưng… làm cho lòng tôi thêm nặng trĩu. Thời điểm đó, nét khía cạnh Nga đỏ bừng lên, như sẽ ngại ngùng điều gì đó… dĩ nhiên tôi đã không lúc nào quên được ánh nhìn rưng rưng, song môi run lẩy bẩy đầy giận dữ của Nga dịp đấy. Tôi vụt chạy đi như thể nhằm trốn tránh góc nhìn ấy, nhưng lòng nặng trĩu Tôi có cảm xúc như con đường về hôm nay xa hơn. Cứ chạy mãi… chạy mãi mà bộ hạ cứ mỗi lúc một nặng nề hơn.
Từ lúc quen nhau mang lại giờ, tôi và Nga đã với mọi người trong nhà trải qua từng nào là chuyện vui ai oán nhưng…đó là lần trước tiên tôi thấy Nga tức giận với tôi như vậy. Tôi chạy, chạy như gồm ai đó sẽ đuổi theo mình - là ánh mắt ấy. Tôi hy vọng khóc quá. Tôi hết sức sợ, sợ hãi sự khó chịu mà Nga sẽ ném cho tôi, sợ cả chính vấn đề mà tôi vừa làm. Về đến nhà, tôi đóng sập cửa phòng mình lại, thở hào hển như một kẻ trộm cắp vừa bị đuổi bắt, lần thần ngồi xuống ghế, tôi từ bỏ trách mình tại sao lại làm cho như vậy? lý do tôi lại ko thể chiến thắng nổi sự hiếu kỳ của bao gồm mình? trên sao? Tôi buồn phiền quăng cả chồng sách xuống đất, vậy là xua tan ý định mở bán khai trương mấy cuốn sách mới, Sự hổ hang và ân hận hận làm tôi day kết thúc không yên.
Tối hôm đó, tôi nằm tại giường nhưng lòng cứ day chấm dứt mãi, è cổ trọc không thể nào chợp đôi mắt được. Tôi âm thầm ước, cầu gì chuyện đó chưa lúc nào xảy ra với ngày mai tôi lại rất có thể cùng Nga vui vẻ mang đến lớp. Tôi quan tâm đến miên man, ghi nhớ lại gần như trang nhật kí viết vào nước đôi mắt của ghé tôi buồn. Có tác dụng sao rất có thể tưởng tượng được rằng gia đình Lép không thể hạnh phúc, suốt ngày Lép cần nghe số đông trận cãi cọ của bố mẹ mình. Tôi thiếu tín nhiệm vào rất nhiều gì tôi đã đọc, càng nghĩ tôi lại càng thấy thương ké hơn. Dịp này, trong đầu tôi tưởng tượng ra hình bóng của Lép cô đơn và đau đớn trong căn nhà lớn. Vậy mà lâu nay tôi cứ tưởng mình gọi về xẹp rõ lắm. Tôi muốn chia sẻ cùng Lép, muốn an ủi và làm hòa với Nga. Tiếng tôi new hiểu, bắt đầu biết Lép và đúng là một cô nhỏ xíu cá tính, tự tin cùng đầy nghị lực sống. Mọi ngày qua lại cùng với Lép liên tục nhưng chính vì sự tự tin, khả năng và nghị lực của ké đã che đi các nỗi bi đát của Lép đến nỗi thiết yếu tôi cũng tất yêu nào nhấn ra. Nhưng tôi lo Nga vẫn trách móc, vẫn giận tôi với Nga đang chẳng lúc nào nói với tôi một lời nào cả do tôi đã vô tình xen vào túng bấn mật gian khổ mà Nga hằng giữ giàng trong sâu thẳm trái tim mình bấy lâu không hề share tâm sự cùng với ai. Cứ thế, xuyên suốt cả một đêm, tôi không sao thoát khỏi sự ăn uống năn, day dứt…
Sáng hôm sau, tôi quyết định sẽ nói nhu cầu lỗi cùng với Nga. Tôi đi học sớm hơn thường ngày, đứng ngóng Nga dưới gốc cây đầu đường vị trí mà chúng tôi vẫn hay hẹn nhau thuộc đi học. Vừa đứng ngóng về phía Nga tôi vừa từ bỏ nhủ lòng đem hết quả cảm để lý giải cho Nga hiểu. Nga đã từ từ bỏ rảo đặt chân vào gần tôi, đứng đối diện với tôi nét mặt Nga khác hoàn toàn mọi ngày, yên ổn lặng, nghiêm nhặt nhìn tôi rồi bước tiến tiếp không một lời xin chào hỏi. Tôi bồn chồn, quay lưng lại, chưa chắc chắn nên có tác dụng gì. Chạy thất nhanh về phía Nga, tôi nuốm lấy tay Nga nhìn thẳng vào mặt cậu ấy nói khẽ:
- xịt ơi! cho doanh nghiệp xin lỗi nha! Mình… không nạm ý có tác dụng vậy đâu mà.
Nga quan sát tôi với nét mặt buồn, nói nhỏ:
- phần lớn gì cậu đang đọc, đừng nói cùng với ai nha! giữ bí mật giúp mình.
Tôi cười khì:
- Được mà.
Rồi Nga cười, tôi biết dịp đó Nga đã tha lỗi mang đến tôi. Phần đa nỗi buồn ban sơ tan phát triển thành đi đâu mất. Tôi cùng Nga vẫn nói cười cợt vui vẻ như ngày nào.
Tuy đó là một trong những lần không đúng phạm tuy nhiên cũng từ đó tôi new rút ra được một bài học kinh nghiệm đáng quý, lưu niệm cho bản thân mình: "Không nên xâm phạm đời tư cá nhân của tín đồ khác, ai ai cũng có những bí mật cần bắt buộc giấu kín, không thể share với tín đồ khác.

Kể về một đợt trót xem trộm nhật kí của công ty – mẫu mã 4
Trong cuộc sống thường ngày không có ai là ko một lần mắc sai lầm. Với cùng một phút nông nổi, hiếu kì của mẫu tuổi 14 nhưng mà tôi đã làm người chúng ta mà tôi mếm mộ nhất phải bi đát chỉ vị một quyển nhật kí.
Mùa hè - mùa của tuổi học trò bước đầu bằng tiếng vĩ cầm của những nhạc công ve. Cây phượng nở hoa đỏ rực như 1 cây mộc nhĩ khổng lồ. Tôi chạy sang nhà Ngọc anh bạn thân trường đoản cú hồi còn bé bỏng tí tẹo để gọi nó thuộc đi chơi. Vừa bước vào cổng tôi gọi to:
- Ngọc ơi! này đi chơi đi! gớm gì cơ mà nghỉ hè rồi cứ trong nhà suốt thế?
Mẹ Ngọc từ vào nhà rời khỏi nở một niềm vui và nói với giọng trêu chơi tôi:
- mẫu con nhỏ nhắn này lúc nào thì cũng nhanh nhảu. Ngọc đi sở hữu cho cô mớ rau củ rồi cháu lên phòng đợi bạn chút xíu nhé.
Tôi vâng dạ chạy lên chống Ngọc. Chống nó lúc nào cũng sạch sẽ, gọn gàng không như phòng tôi. Tính tôi hay tò mò và hiếu kỳ cứ đề nghị ngắm nghía, để mắt tới xem bao gồm gì giỏi ho không. Bỗng tôi thấy trên kệ sách của Ngọc gồm quyển gì màu sắc hồng được đậy lấp bởi vì những cuốn sách giáo khoa. Tôi mang quyển sổ bí mật đó ra và không thể tinh được khi biết đấy là quyển nhật kí. Ngọc vốn là đứa trầm lặng, không nhiều nói mà lại chuyện gì của nó tôi cũng biết. Nhưng mà sao chuyện này nó không kể với mình. Tôi cũng biết gọi trộm nhật kí là không nên nhưng.... Nhưng mà tôi rát hiếu kỳ không biết nó gồm nói gì tôi không. Mở trang cổng đầu ra với mẫu chữ nắn nót của Ngọc
Ngày… tháng:
từ bây giờ mình thấy không vui bởi vì Huyền giận vô cớ, ko nghe mình giải thích lí do nữa. Mình mong mỏi lần sau bạn ý sẽ yên tâm hơn
Đọc mang đến đây tôi cảm thấy mặt bản thân nóng ran, chũm mà nó chẳng báo giờ nói trước phương diện mình nhưng mà chỉ nói sau lưng mình thôi ư? Tôi giở sang trọng trang tiếp theo
Ngày...tháng:
Huyền thực thụ là người vui tính, lúc nào thì cũng quan tâm phần đông người. Ai ai cũng quý các bạn ấy. Mình ghen tuông tị với các bạn ấy quá
À hiện nay bạn ý còn biết nói xuất sắc với tôi cơ à, gắng mà chả bao giờ nó chịu đựng khen tôi một câu - tôi suy nghĩ trong đầu với nhiều ý nghĩ với quên đi hành vi của mình
Cánh cửa ngõ phòng xuất hiện thêm Ngọc bước vào hốt hoảng thấy lúc tôi đọc phần nhiều gì kín đáo mà bạn ý sẽ dấu kín. Ngọc giằng cấp quyển nhật kí, òa khóc nói cùng với tôi;
- nguyên nhân cậu lại đọc trộm nhật kí của tớ?
Tôi cực kỳ xấu hổ tuy nhiên vẫn rứa cãi:
- Tớ… tớ chỉ đọc xem cậu nói gì về tớ thôi... Ngờ đâu cậu cũng nói xấu tớ. Cậu gồm coi tớ là các bạn không?
Ngọc vẫn khóc nấc lên:
- Tớ cũng... Muốn... Mong muốn nói cùng với cậu dẫu vậy cậu không chịu nghe tớ nói đâu. Đấy chỉ nên tớ suy xét thế thôi chứ tớ không có ý nói xấu cậu
Bây giời tôi bắt đầu nhớ cứ mỗi lần Ngọc hướng dẫn tôi thì tôi hầu hết cáu gắt chỉ vì chưng giữ sĩ diện cho doanh nghiệp mà quên đi chổ chính giữa trạng của Ngọc. Tôi cảm xúc rất ăn năn hận cùng ôm chầm rước Ngọc nói trong nước mặt;
- Tớ xin lỗi cậu. Tớ không đúng rồi. Tha lỗi cho tớ nha Ngọc. Ngọc lau vội vàng nước mắt, gật đầu. Rồi 2 đứa lại nhìn nhau cười.
Qua câu chuyện của bản thân tôi bắt đầu biết hiểu nhật kí của khách hàng là đã phạm luật quyền riêng tư khiến cho tôi hối hận mang lại tận bây giờ. Nhưng mà cũng nhờ vào lần tình cờ này mà tình chúng ta giữa tôi và Ngọc ngày càng hiểu nhau hơn, xây dựng tình bạn trên thành tháp của sự tin tưởng.